Nickname

Người ta cũng lạ lắm, biết đau, biết buồn, biết tổn thương nhưng vẫn muốn bám víu vào những tình cảm không bao giờ là vĩnh cửu !



Chuyện bắt đầu bởi một tờ giấy nhét trong cây bút bi.
Nó cầm cây bút, lỉnh xuống cuối lớp, ngay chóc cái góc mà nhỏ vẫn ngồi. Đặt cây bút lên bàn, hạ giọng nói nhỏ: "Coi trong cây bút" rồi nhanh chóng sải chân ra ngoài.
Cả chiều hôm ấy, tuyệt nhiên nó không kiếm cớ ngoái lại nhìn nhỏ như mọi hôm. Tan trường là nhanh chóng mang cái cặp chéo qua một bên vai và rời khỏi lớp trước tiên, không nhìn lại nửa cái.
Cả buổi tối nó thẫn thờ, khẽ cười nhạt. Cảm giác đến bất chợt, vui vui, lâng lâng mà hội hộp, khó xử. Nó mang cả hình ảnh nhỏ lẫn tờ giấy vào giấc mơ.

Nhỏ ngạc nhiên, ngước lên nhìn chỉ thấy nó nhanh chóng đi ra ngoài. Nó khuất sau cánh cửa lớp, nhỏ liền vặn nhẹ cây bút ra. Bên trong hoàn toàn rỗng ruột, chỉ duy nhất có tờ giấy nhỏ cuộn tròn, được xé từ cuốn vở của nó. Trên nắn nót ghi có mấy chữ: "Tớ thích cậu"
Nhỏ tròn xoe mắt.
Ừ thì cái tính con gái, rụt rè, nhỏ nhẹ. Nhỏ cảm thấy bất ngờ, hai bên má đã ửng hồng, nhưng trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc lạ kỳ, cảm xúc trong sáng của tuổi mới lớn.

Chiều hôm sau, giờ ra chơi sau tiết lịch sử chán ngắt, nó gục trên bàn, ngủ. Bất chợt, cây bút ngày hôm qua đặt ngay lên bàn, trước mặt. Nó ngồi dậy, nhỏ đã đi ra ngoài. Cười thầm một tiếng, cầm cây bút lên, lấy tờ giấy ra. Nó không đọc liền, vẫn cuộn chặt như vậy. Trong lòng ngổn ngang như tơ vò. Liệu nhỏ có mắng nó, có chửi nó, hay nhỏ muốn tránh mặt nó. Nó bần thần một hồi mới từ từ mở ra đọc. Tim nó như muốn bay ra khoảng trời mênh mông ngoài kia hơn. Nó nhận ra nét chữ của nhỏ, tròn tròn, nghiêng nghiêng: "Thôi, lo học đã"
Tim nó không muốn nhảy ra ngoài nữa, chỉ như ai đó bóp chặt lại.

Nó đạp xe về, đạp nhanh lắm. Nó đạp lên dốc thường ngày nhanh không kể được. Tới đỉnh dốc thì thở phì phì rồi. Gió tháng 10 chưa lạnh mà mát mẻ dịu dàng. Nó hưởng cơn gió, lại đạp thẳng. Nó không về nhà, nó đi thẳng xuống dưới một đoạn nữa, khẽ rẽ vô bãi đất trống mênh mông bên con đường. Leo lên gò đất phía trong, dựng xe, ngưng thần ngồi ngó ra đường. Nó biết, nhỏ đi về với đám bạn, trước sau cũng phải đi đường này. Nắng chiều giòn tan, soi mấy cộng cỏ lay động trong gió.

Tối, nó xách xe đạp đi vòng vòng. Nó đã quyết, cầm cưa tới cùng.

Vẫn là lá thư trong cây bút bi, mỗi ngày. Thời gian trả lời nhanh hơn lần đầu tiên. Nó dùng mọi vốn văn học khô khan xúc tích ngắn gọn nhất của nó. Nhỏ thì lúc sợ ba mẹ phát hiện ra. Lúc lại ghi sợ ảnh hưởng đến học tập. Đến tờ giấy lần thứ 7, nhỏ như đã lung lay, trả lời: "Rủi mai mốt thi vô khác trường thì sao".
Nó choáng thật sự. Nó không ngờ lại nhanh đến vậy. Nó thoáng biết nhỏ cũng đồng ý, nhưng khác trường thì sao !?
Nó lặn mất tích 2 ngày liền, lần này nó không dùng cây bút nữa.
Nó viết trên giấy, dài, thổ lộ hết những gì nó muốn. Nó chỉ suy nghĩ một cách rất trẻ con: "Thì cố gắng thi chung vào một trường là xong. Khác lớp cũng đâu xa mấy"
Nó gửi bức thư đi. Chính xác là lại lỉnh xuống cuối lớp, dúi tờ giấy gấp làm tư vào tay nhỏ rồi lại nhanh chóng ra ngoài như lần đầu tiên.

Nó lôi tờ giấy nhỏ trả lại từ trong hộc bàn ra. Chỉ thấy nhỏ ghi một chữ: "Ừ".
Ừ, nó thành công rồi. Nó mừng húm, lần này tim nó chính thức muốn ra khỏi lồng ngực. Cảm giác lâng lâng như cột cả chùm bóng bay trên đầu.

Nhỏ có thói quen hay về trễ. Nó chỉ dành một miếng giấy nhỏ nhỏ hình chữ nhật. Viết in hoa một dòng duy nhất, đưa cho nhỏ rồi dắt xe ra về: "I LOVE YOU FOREVER"




Chuỗi ngày sau đó quả là ngọt ngào không tả xiết. Đôi bên vẫn thư qua từ lại, tuyệt nhiên gặp mặt nhưng rất khó nói. Cái bản tính rụt rè, nhút nhát ngại ngùng của con nít nó vẫn vậy. Trong lớp thì thân thiết nhau hơn nhiều. Vẫn chỉ bài, cười nói. Từ ngày đó, nó chăm chỉ chui xuống cuối lớp trong mỗi giờ ra chơi. Nói chuyện thì khó, nhưng chủ đề bài vở thì dễ hơn nhiều.

Nó cảm thấy rất vui, cực kỳ vui.
Chiều chiều nó ráng ở lại muộn, cùng nhỏ với cái đám bạn của nhỏ đi về. Tính nhỏ hay ung dung từ tốn, lên dốc đó không bao giờ đạp, chỉ dắt bộ. Mặc dù về nhà trễ là bị la, nó cũng chần chừ để về cùng nhỏ. Rốt mấy ngày đó nó không bao giờ quên.

Mấy lá thư cũng biến hóa hơn nhiều.
Từ chỗ chỉ mấy dòng trong mấy mảnh giấy nhỏ, đã trở thành những dòng tâm sự mùi mẫn dài cả trang giấy.
Nó phải khâm phục cách chuyền thư của nhỏ, nó không bao giờ có thể nghĩ ra.
Cũng chỉ là không để cho mấy đứa trong lớp biết, nhỏ dùng cuốn vở, kẹp bên trong. Lúc đầu là vậy, nhưng về sau đã thành như cuốn nhật ký chuyền tay. Nhỏ trang trí, vẽ vời.

Nó vẫn nhớ tờ giấy nhỏ kẹp trong quyển vở. Ghi bằng mực đỏ. Cuối lá thư có ghi mấy dòng: "Tránh mấy đứa trong lớp biết hay là mình dùng mật danh đi ^^", kế đó nhỏ ghi luôn cái tên mà nhỏ tự nghĩ ra cho mình.
Nó về nhà, lấy cuốn từ điển ra, gắng đặt một cái tên thật hoa mỹ, bằng tiếng anh mới chịu cho bằng người bằng ta.

Cái tên đó như là nickname nó hoạt động trên mạng trong suốt 5 năm sau đó, mãi nó mới quyết định dùng cái nickname khác thay thế.

Mùa giáng sinh, nhỏ tự tay làm cái thiệp nho nhỏ, trang trí, chúc mấy câu. Dán ở bìa sau trong mấy cuốn truyện nhỏ mượn của nó. Nó cũng hỏi đứa bạn ngồi chung bàn, gom góp mua cái thiệp giáng sinh, viết dài thiệt dài, bỏ vô cái phong bì trắng, kèm theo một thanh chocolate. Ngày thi học kỳ, nó đưa cho nhỏ rồi tót lên lầu, sau mấy tấm kính xanh dương, khẽ nhìn xuống phòng thi, nhìn nhỏ cầm cái phong bì với thanh chocolate.

Nó hẹn thằng lớp bên cạnh lên lầu hai, dãy nhà mới. Nó vớ được cây chổi tre, nó lao lên như con thiêu thân, nhảy bổ luôn vào thằng kia, thằng bạn thân của nó hồi tiểu học.
Nó chỉ nghĩ, mày muốn cướp nhỏ của tao thì phải phân chia thắng bại với tao cái đã. Nó liều một phen, dẫu biết nếu mà bị bắt đánh nhau trong trường thì nó cũng không có cái kết thúc tốt đẹp.
Cây cán chổi bằng tre sau một hồi dằn co đã bị bẹp ra, cứa ngay vào lòng ngón tay cái của nó một đường dài và sâu. Máu đã đổ.

Quần áo xộc xệch bước vào lớp, tay phải vẫn đang dùng nhúm bông thằng bạn xin được từ phòng y tế đè chặt vào ngón cái tay trái. Nhưng mặt nó vô cùng phấn khơi, dù sao thì nó cũng ra dánh một thằng đàn ông.
(Đàn ông con nít)

Liền mấy tháng sau đó, chiều nào nó cũng đi học sớm, leo lên lầu ba dãy nhà mới, tay cầm cuốn sách, nhưng chỉ để chờ nhỏ dắt xe vào bãi để xe.
Nó vẫn chưng hửng về cái lá thư cuối cùng, dài hai ba trang giấy. Chỉ có một ý mà nó vẫn nhớ tới tận năm sáu năm sau. Chỉ là hời hợt thôi, chỉ là lợi dụng thôi.
Nó đứng trên đó nhìn xuống, nó muốn dắt xe để ngay chóc chỗ nhỏ vẫn để, dưới gốc cây nhãn nhỏ như mấy ngày mấy tháng trước đó.
Nó không hiểu uyên nguyên sâu xa cho lắm, đến tận bây giờ vẫn không hiểu. Nó chỉ biết, từ sau khi thích nhỏ, thủy chung tới tận ngày hôm nay, nó chưa từng thích một ai khác.

Một kết thúc lãng nhách dành cho nó, vô duyên đến lạ kỳ.
Chả hiểu tại sao, mà nó cũng không cần phải biết tại sao.

Vậy đó, con người ta dù biết phũ phàng nhưng vẫn cố bám víu vào một thứ gì đó nhạt nhòa, vốn đã vỡ tan.
Như nó, nó vẫn cố gắng nuôi một tia hy vọng. Nhưng ngày này, nó biết, đã vụn vỡ quá nhiều.
Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi !
Cái cảm xúc trẻ con này, không bao giờ vững được đâu, hoặc chỉ có mình nó nghĩ vậy.
Nó vẫn còn lắm kỷ niệm, chỉ muốn giữ mãi trong lòng. FOREVER vĩnh viễn không có thật đâu !

Nó đã thay đổi nickname ngay khi nó biết khoảng cách là MÃI MÃI !
"Thuở thiếu nhi" đầy vụng dại !
To SooYoung

0 nhận xét: